Dũng khí để yêu
Cách đây vài năm, tôi vẫn chưa đọc qua nhiều tiểu thuyết như bây giờ. Lúc đó tôi luôn giữ một sự cố chấp, truyện hời hợt nhất quyết không đọc, những câu chuyện nhàn nhạt, thiếu kịch tính không đọc, song đặc biệt những câu chuyện mà trong đó nam nữ chính không thể đến được với nhau mới là thể loại tôi bị tôi kì thị nhất.
Nói sao nhỉ? Có lẽ vì khi đó cảm thấy tình yêu là thứ gì đó rất thần thánh. Nếu thật lòng yêu thương nhau, vậy tại sao không thể đến với nhau? Tôi luôn nghĩ rằng, trên đời chẳng có gì ngăn cách được tình yêu vĩnh cữu, ngoại trừ cái chết. Thế nên nếu như họ vẫn tồn tại nhưng lại không thể đến với nhau, đó là vì họ yêu chưa đủ. Mà với loại tình yêu như vậy, tôi chẳng thà không cần biết đến.
Vậy mà rất nhiều năm sau này nhìn lại, tôi mới chân chính hiểu được một sự thật, có những suy nghĩ đó, chỉ là vì tôi chưa đủ trưởng thành.
“Con người sống trên đời không thể thiếu tình yêu, song lại không thể chỉ có mỗi tình yêu.” Câu nói này là nhân vật nào của tôi đã từng nhắc đến thế nhỉ?
Mỗi người trong chúng ta đều là một cá thể, bao quanh đó là những mối quan hệ ràng buộc: bạn bè, gia đình, đồng nghiệp, người thân… Với mỗi một mối quan hệ như vậy, đương nhiên cũng có những vị trí khác nhau. Tình yêu có thể là điều quan trọng, tuy vậy đối với nhiều người, trong đó có tôi, nó lại không phải điều quan trọng nhất. Ví như nếu phải lựa chọn giữa đồng nghiệp và tình yêu, tôi có thể chọn tình yêu, song giữa gia đình và tình yêu, tôi nhất quyết sẽ chọn gia đình. Không có thước đo cụ thể nào cho trái tim, bởi cùng một sự vật, trong những tình huống khác nhau, có thể sẽ dẫn đến những lựa chọn khác nhau.
Gần chục năm trước, khi đọc “Anh có thích nước Mỹ không?”, tôi rất ấn tượng với nhân vật Nguyễn Nguyễn, ngưỡng mộ tấm tình si của cô ấy. Đến giờ tôi vẫn không nhớ rõ tình tiết câu chuyện này, song thứ nhớ nhất lại là phân đoạn Nguyễn Nguyễn ôm hành lý, một mình ngồi tàu hỏa cả ngày để đến thành phố khác thăm bạn trai.
Cảnh tượng đó trong trái tim thời niên thiếu của tôi, phải nói là đẹp đến nao lòng.
Một mặt, tôi luôn cảm thấy Nguyễn Nguyễn rất ngu ngốc. Song mặt khác, suốt nhiều năm, tôi vẫn chờ đợi một người có thể khiến tôi trở thành Nguyễn Nguyễn, bất chấp kết quả mà lao về phía trước. Cho dù kết cuộc của Nguyễn Nguyễn rất bi thảm, song tình yêu của cô ấy đã trở thành bức tường thành trong lòng tôi.
Trong cuộc đời, chỉ cần gặp được một người khiến cho ta vì yêu mà quên đi bản thân mình, cho dù kết quả ra sao, đó cũng là trải nghiệm không uổng phí của kiếp này.
Song giờ đây, đi qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, tôi nghĩ mình sẽ không vì mối tình đó mà khiến bản thân mình trả giá. Dù là giá trị to hay nhỏ thế nào, trong lòng tôi vẫn có cân đo đong đếm. Chúng ta bỏ bao nhiêu cho mối tình này, và liệu chúng ta sẽ nhận được bao nhiêu? Làm thế nào mới có thể vứt bỏ tất cả mà giữ trái tim yêu đương say đắm như thuở thiếu thời?
Có lẽ, tuổi tác con người càng lớn hơn, họ càng yêu thương bản thân mình hơn. Và khi đó sự nhiệt huyết mà họ dành cho tình yêu lại vơi đi, không chỉ một chút.
Tiếc thay, khi nhận ra tất cả những điều này, đó cũng là tiếng chuông báo hiệu chúng ta đã trưởng thành. Và dũng khí để yêu năm xưa cũng đã lùi xa trong hành lang của hồi ức mất rồi.
—
Y.A.O
Sài Gòn 21.1.2017